Đừng Cố Gắng Chạy Trốn Vì Đó Là Định Mệnh
Phan_9
- Alo
- Hôm nay đi chơi với tớ nhé! – Min Won hào hứng.
- Đi đâu?
- Đi rồi biết. Xuống dưới đi! Tớ đang ở trước cổng nè.
*********
Nhà hàng Dream
Mita đang ngồi một mình. Vừa gọi món xong thì Robert cũng biến đi đằng nào mất tiêu. Để Mita ngồi đợi một mình.
Cuối cùng Robert cũng quay lại.
- Xin lỗi vì để em đợi lâu.
- Có gì đâu, chờ đợi là cả một nghệ thuật đấy.
Robert quay lại không bao lâu thì thức ăn cũng được đưa ra. Hai phần beefsteak trông rất hấp dẫn được bày ra.
Robert nhìn Mita ăn, đôi mắt thăm dò.
- Thế nào? Hợp khẩu vị của em chứ? – Robert hỏi.
- Hoàn hảo! – Mita nói kèm một nụ cười khuyến mãi thêm một cái nháy mắt đẹp ngất ngây.
- Thiên sứ mỉm cười với tôi và tôi không còn thiết chi cõi trần – Robert bị nụ cười ấy chinh phục hoàn toàn (bị chinh phục ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi ấy chứ). Anh đang bay bổng trong suy nghĩ của mình.
- Đồ ăn rất ngon, lại rất đông khách. Tại sao lại chỉ mở cửa mỗi chủ nhật thôi nhỉ? – Mita hỏi.
- Vì chủ nhân của nhà hàng này cũng chính là đầu bếp của nhà hàng. Anh ta rất đam mê nấu ăn nên đã mở ra nhà hàng này. Ban đầu nhà hàng mở cửa tất cả những ngày trong tuần. Nhưng sau đó, chủ nhân của nhà hàng phải kế thừa công ty của bà nội anh ta. Dù thế anh ta vẫn muốn thực hiện ước mơ của mình nên không đóng cửa nhà hàng. Thay vào đó, nhà hàng chỉ mở cửa vào chủ nhật thôi vì chỉ có chủ nhật anh ta mới không phải đến công ti.
- Thật là đáng nể!
- Em thấy thế sao?
- Phải, một người cháu hiếu thảo đã hy sinh giấc mơ để kế thừa sự nghiệp của bà mình nhưng vì niềm đam mê nên đã nghĩ ra cách vẹn cả đôi đường. Bà của người đó chắc rất tự hào về cháu mình.
- Em thật tuyện vời – Robert nhìn Mita, ánh mắt long lanh ấm áp.
- Em khen người ta mà sao anh hào hứng quá vậy? – Mita chau mày.
- Thì người em khen chính là anh mà.
Mita mở mắt to hết cỡ. Đôi mắt xám tro ánh lên sự kinh ngạc.
- Vậy khi nãy anh…
- Ừ, lúc nãy anh đi chế biến thức ăn.
- Vậy món em đang ăn là do anh làm sao? Anh tuyệt thật đấy!
- Nhưng hôm em gặp anh lần đầu, hôm đó là chủ nhật mà. Sao anh không ở nhà hàng mà lại ở đó – Mita chau mày, nghiêng đầu ngẫm nghĩ.
- Hôm đó… là ngày công bố di chúc của bà anh. Bà ấy mất ba ngày trước đó. Vì bà anh mất nên anh buộc phải tiếp quản công ti. Ba mẹ anh mất trong tai nạn máy bay khi anh còn rất nhỏ. Bà nội đã nuôi anh và bà ấy rất yêu thương anh.
- Em xin lỗi – Mita e dè.
- Xin lỗi gì chứ? Ngốc quá! Hôm đó anh thật sự đang rất đau đầu vì không biết phải làm thế nào với nhà hàng. Nhưng rồi em xuất hiện, có lẽ nhờ hôm đó đi chơi thoải mái với em mà anh có thể nghĩ ra cách trọn vẹn đôi đường này.
- Mà này, sao em lại nhớ ngày chúng ta gặp nhau là vào ngày chủ nhật vậy? – Robert nheo mắt nhìn Mita.
- Vì hôm đó em về nhà nên em nhớ đó là chủ nhật.
- Về nhà? Nhà em không phải ở gần trường học của em sao? Chỗ đó rõ ràng đâu phải.
- Em sống cùng hai người bạn. Còn nhà em chính là căn nhà hôm đó anh đậu xe phía trước.
- Ba mẹ em cũng ở Hàn Quốc à? Tại sao em không sống cùng gia đình mà lại ra ngoài ở riêng vậy?
- Gia đình gì chứ? Đó chỉ là một cái sân khấu thôi. Mà có lẽ em là một diễn viên tệ. Em không thể diễn tốt vai một đứa trẻ có gia đình hạnh phúc nên em chọn cách rời bỏ sân khấu.
- Em sống ở Mỹ bao lâu?
- Mười năm. Em qua Mỹ từ năm 8 tuổi. Hai người bạn cùng nhà của em cũng vậy. Chúng em đã cùng nhau lớn lên. Cùng sang Mỹ. Ở bên đó bọn em cũng sống cùng nhau và rồi bọn em lại cùng về đây. Hai cậu ấy mới là gia đình của em – Mita nói về hai người bạn mình bằng giọng nói thật ấm áp.
- Anh chỉ mới gặp cô bạn Anna của em. Còn một người nữa là ai?
- Cậu ấy tên Raindy. Cậu ấy rất tốt nhưng lại là một người khéo che đậy.
- Ý em tức là giả dối sao?
- Cũng có thể hiểu như vậy. Cậu ấy là một kẻ lừa gạt đáng thương anh ạ. Cậu ấy luôn tỏ ra không có gì cả trước mặt em và Anna để hai đứa em yên tâm - Mita chun mũi.
- Có vẻ em rất yêu thương bạn mình.
- Đương nhiên rồi!
- Vậy nếu em phải chọn giữa anh và hai người bạn của em sẽ chọn ai?
- Em… em sẽ chọn hai người bạn mình – Mita nói. Đầu cúi gằm. Hai mắt nhướn lên dò xét thái độ của Robert.
Mita cứ nghĩ Robert sẽ giận, sẽ không nói chuyện với cô nữa nhưng không ngờ Robert lại bật cười thích thú.
- Em rất chân thật! – Robert nói, nhìn Mita trìu mến.
Khu vui chơi.
- Cậu muốn chơi trò nào tiếp theo? – Jo Hoo hỏi Anna.
- Hm… nhà ma.
- Cái gì? Nhà ma sao? – Ji Hoo ngạc nhiên.
- Ừ - Anna đáp chắc nịch rồi kéo Ji Hoo đi vào nhà ma.
Vừa vào Ji Hoo đã nắm chặt tay Anna. Nhưng không phải là cái nắm tay như muốn giữ người yêu mãi bên cạnh mà là Ji Hoo… sợ ma.
- Aaaaa – Ji Hoo hét lên khi thấy một con ma xanh lè đang treo cổ lủng lẳng trước mặt mình.
Anna cười khúc khích.
- Trời ơi! Má ơi cứu con – Lại là tiếng hét của Ji Hoo.
Ji Hoo thì đang sợ xanh mặt trong khi Anna đang cười rất vui. Căn bản là Anna không sợ ma, chỉ là muốn thử xem Ji Hoo có sợ ma không thôi.
15 phút sau.
Ji Hoo và Anna đang ngồi trên ghế đá trong khu giải trí.
- Tớ… tớ xin lỗi – Ji Hoo ấp úng. Anh chàng bây giờ đang buồn ra mặt vì vừa rồi bị mất hình tượng.
- Sao cậu lại xin lỗi? – Anna ngạc nhiên.
- Tớ… không… bảo vệ… được cậu – Ji Hoo cúi đầu. Rướn mắt nhìn Anna qua hai hàng mi.
- Đồ ngốc! Mấy con ma đó chỉ là giả thôi. Bảo vệ gì chứ - Anna cười.
- Là giả mà tớ còn sợ như vậy – Ji Hoo vẫn rầu rĩ.
- Ngốc ơi. Từ giờ chắc tớ phải gọi cậu là ngốc thôi. Hôm ở sông Hàn chẳng phải cậu đã dùng thân mình che trở cho tớ sao? Đó là tình yêu sẵn sàng hi sinh vì đối phương, còn hơn cả sự bảo vệ (nói y như Mita). Còn đi nhà ma thì có nguy hiểm gì đâu mà phải bảo vệ chứ?
- Nhưng… tớ…
- Hơn nữa cậu đã làm cho tớ rất nhiều điều. Còn bảo vệ tớ nữa. Ít nhất hôm nay cũng cho tớ cảm giác được bảo vệ cậu chứ - Anna cụng đầu vô trán Ji Hoo.
Ji Hoo cười toe. Đúng là dáng vẻ rầu rĩ chẳng hợp với Ji Hoo chút nào.
********
- Sao lại đưa tớ đến đây? – Raindy hỏi.
Trước mặt Raindy là những người đang lao đi vèo vèo trên đôi giày có gắn bánh xe. Sân trượt patin.
- Thì đưa cậu đến để trượt patin chứ sao nữa – Min Won cười.
- Nhưng tớ đâu có biết trượt.
- Tớ sẽ dạy cậu.
- Tớ không trượt đâu – Raindy quay đầu bỏ đi.
- Này, cậu định bỏ trốn à? Không có chuyện đó đâu – Min Won lôi Raindy vào trong.
Raindy không muốn tham gia trò chơi này vì cô biết những pha vồ ếch sẽ không ít và như thế cô sẽ mất hình tượng.
Đúng như Raindy dự đoán. Vừa mang đôi giày patin vô và đứng lên, cô đã bị trược té. Nhưng Min Won rất nhanh chóng đã đỡ được Raindy.
Haha buổi tập patin của Raindy sẽ thú vị lắm đây! Mới khởi đầu mà đã thú vị rồi. Min Won đang ôm Raindy kìa.
- Để tớ dẫn cậu đi – Min Won bối rối buông Raindy ra rồi cầm tay cô.
- Tớ mà té thì cậu chết chắc – Raindy nheo mắt.
- Yên tâm! Hãy tin tớ.
Và Min Won dẫn Raindy đi rất chậm rãi để Raindy không bị té. Raindy học rất nhanh. Chưa đầy một tiếng sau Raindy đã có thể tự đi. Dù không thể đi nhanh nhưng ít ra cũng tự giữ được thăng bằng ình.
Quay lại nhà hàng Dream nào.
- Em có muốn đi tham quan nhà bếp của anh không? – Robert hỏi khi Mita đã ăn xong.
- Tuyệt!
Bên trong nhà bếp đang rất khẩn trương. Vì bên ngoài đang rất đông khách.
- Mọi người bận rộn thế này mà em lãi “bắt cóc” anh – Mita nói.
- Đừng có nghĩ vậy! – Robert xoa đầu Mita.
- Em rất hiếu kì không biết dáng vẻ anh mặc tạp dề, đội mũ đầu bếp sẽ thế nào nhỉ? – Mita nhìn Robert ánh mắt long lanh.
Robert cười hiền rồi đi vô một căn phòng nhỏ. Chưa đầy 5 phút. Anh đi ra với chiếc tạp dề trắng mặc trên người và chiếc mũ đầu bếp trắng đội trên đầu.
- Trông anh tuyệt quá! – Mita reo lên.
- Không phải nịnh đầm anh đấy chứ? – Robert chun mũi.
- Ai thèm nịnh đầm anh chứ. Không tin anh hỏi mọi người xem! – Mita nháy mắt.
- Đối với anh được nấu những món ăn ngon ọi người là niềm vui rất lớn. Nhưng nếu được nấu cho người mình yêu thương ăn thì đó chính là niềm hạnh phúc.
- Thế anh đã thực hiện được niềm hạnh phúc đó chưa?
- Hôm nay anh đã làm được. Cám ơn em đã giúp anh.
- Em mới là người cần cám ơn. Món ăn anh nấu có mùi vị hạnh phúc. Và mùi vị của sự ấm áp.
- Đúng rồi đó. Đó chính là gia vị anh nêm vào khi làm thức ăn cho em đó.
- Ngoài Anna và Rain ra, anh là người duy nhất mang cho em sự ấm áp.
- Em có mâu thuẫn gì với gia đình à?
- Không. Không phải chỉ là mâu thuẫn mà thật sự thấy bọn họ thật tởm lợm. Em đã nhìn thấy cảnh ba mình với tình nhân của ông ta trong phòng làm việc ông ta. Rồi em lại thấy mẹ em đưa tình nhân về nhà – Mita cười chua chát.
- Có lẽ trái tim em đã rất đau đớn và lạnh lẽo. Hãy để anh làm người “giữ lửa” của em nhé! – Robert nắm tay Mita. Nhìn Mita thất âu yếm.
Mita mỉm cười. Cô ôm chầm lấy Robert. Không còn âm thanh ồn ào bận rộn trong nhà bếp mà chỉ còn tiếng tim hai người đập rộn ràng hạnh phúc. Hơi ấm cả hai đang cảm nhận không phải hơi ấm từ những ngọn lửa đang phừng phực cháy trong bếp mà là hơi ấm từ con tim họ.
Điện thoại của Mita đột nhiên đổ chuông trong lúc đang lãng mạn. Đúng là cụt hứng.
- Alô.
- ……
Mita cúp máy. Sắc mặt tái xanh.
Raindy đã thoát khỏi đôi giày nặng nề và đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi. Còn Min Won vẫn đang rất thích thú bay lượn ngoài kia. Gương mặt Min Won lúc này sáng bừng vẻ đam mê. Min Won lượt đi rất nhẹ nhàng và điêu luyện. Không! Trông Min Won lúc này giống đang bay hơn. Như có một đôi cách vô hình đang nâng Min Won lên.
Raindy ngồi nhìn Min Won bằng đôi mắt rất hiền.
Điện thoại Raindy đổ chuông.
- Alô.
- ……..
Cúp máy.
Mặt Raindy trở nên vô cùng đáng sợ. Đôi mắt của quỷ hút máu xuất hiện. Hai quai hàm nghiến chặt.
************
Ji Hoo đang đi đi lại lại rất lo lắng trước cửa nhà Raindy.
Xe Robert vừa dừng lại ngay đó, Mita lao ra khỏi xe ngay lập tức.
- Chuyện Anna biến mất là như thế nào? – Mita hỏi Ji Hoo, giọng nói lo lắng.
- Bọn tớ đi khu vui chơi, rồi Anna nói muốn ăn kẹo bông. Tớ chạy đi mua nhưng khi quay lại thì không thấy Anna đâu. Ban đầu tớ nghĩ Anna đi tolet nhưng đợi một lúc lâu mà không thấy cậu ấy trở về. Tợ gọi điện thoại thì không liên lạc được.
- Cậu đã tìm kĩ trong khu vui chơi chưa?
- Tớ đã tìm rồi. Cũng đã nhờ quản lí ở đó thông báo tìm người trên loa phát thanh nhiều lần nhưng không tìm thấy – Ji Hoo nói. Sắc mặt lo lắng vô cùng.
Một chiếc xe khác cũng dừng lại ngay chỗ mọi người đang đứng lo lắng.
Từ trong xe Min Won đi ra.
- Rain có về nhà không? – Min Won hỏi.
- Rain? – Mita bất ngờ.
- Tớ và Rain đi chơi nhưng đột nhiên cậu ấy biến mất. Điện thoại cũng không liên lạc được.
- Rain cũng biến mất sao? – Mita và Ji Hoo đồng thanh.
- Cũng biến mất? – Min Won không hiểu gì.
- Anna cũng biến mất khi đang đi chơi với tớ. Điện thoại cũng không liên lạc được – Ji Hoo rầu rĩ.
- Chuyện quái gì đang diễn ra thế này – Min Won giận dữ.
- Chúng ta chia nhau đi tìm đi! – Mita nói.
- Đúng đó. Chúng ta thử đi tìm xem. Nếu đây thật sự là vụ bắt cóc thì không thể báo cảnh sát – Robert nói.
- Anna biến mất ở khu vui chơi. Còn cậu và Rain đi đâu? – Mita hỏi Min Won.
- Bọn tớ đến đến sân partin Hey. Gần khu vui chơi XX.
- Hôm nay tớ và Anna đến khu vui chơi XX đó.
- Vậy chúng ta thử tìm quanh khu đó xem! – Robert nói.
- Tớ đi cùng Ro còn hai cậu đi cùng nhau nhé! Nhớ dữ liên lạc! – Mita nói.
Mọi người bắt đầu đi tìm. Tất cả đều đang rất lo lắng.
Tại một căn nhà kho bị bỏ hoang gần nơi Anna mất tích đột nhiên xuất hiện một nhóm thanh niên nhìn rất giống côn đồ. Nhà kho này bình thường rất ít người lui tới.
Anna đang bị trói trong đó. Người đang đứng trước mặt cô chính là nhân vật bí ẩn trong nhà hàng Ganggang suillai lần trước. Và cũng chính là kẻ móc mắt tên du côn trong con hẻm tối.
Người đó từ từ tháo chiếc khăn quàng đang che mặt và tháo luôn chiếc kính râm ra.
Bên má phải của người này có một vết sẹo rất lờn. Là sẹo do bỏng.
Anna vừa nhìn thấy người đó thì mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm. Đôi mắt hoảng loạn.
- Con nhớ tao chứ?
- Je…s…si…c…a (Jessica) – Anna nói một cách khó khăn.
- Tao nghe nói mày đã quên hết tất cả và con khốn Raindy đã đưa mày về Hàn Quốc – Jessica cười ngạo nghễ.
- Tại… tại sao… cậu… lại… bắt… tôi?
- Tại sao à? Vì tao muốn mày và con khốn Raindy phải trả giá.
- Tôi… và Rain có… làm gì… cậu đâu.
- Mày hãy nhớ lại đi! Chuyện của năm ngoái. Mày bị bắt cóc và…
Jessica chưa kịp nói hết câu thì Anna đã hét lên đầy kinh hãi.
- Nhớ lại rồi à?
- Cậu… cậu… muốn gì?
- Tao muốn mày phải nhớ cái kí ức đó và không được phép quên đi! Mày phải nhớ cái vết nhơ đó suốt đời – Jessica cười hả hê.
- Tôi… tôi đã… nhớ lại… tất cả rồi.
- Như vậy chưa đủ. Còn con chó cái Raindy nữa.
- Rain có… làm… gì… cậu đâu.
- Không làm gì? Nó không làm gì sao? – Jessica lao tới tát Anna mấy bạt tai liền rồi đạp vào bụng Anna một cách dã man.
- Không làm gì sao? Mày nhìn đi! – Jessica chỉ vào vết sẹo bỏng của mình.
- Con chó cái đó đã đến nhà tìm tao đòi cuốn băng ghi lại cảnh tượng của mày hôm đó. Và khi tao bảo cuốn băng đang ở trong nhà tao, nó có giỏi thì kiếm đi. Mày biết nó đã làm gì không? Nó đã đốt luôn cả căn nhà tao đấy. Trong lúc thoát ra ngoài tao bị cánh cửa đổ vào người nên bị bỏng nặng. Trong khi tao bị như thế này thì con chó cái đó lại đưa mày về Hàn Quốc sống vui vẻ.
- Rain đã tức giận đến thế sao? Vì mình sao? Cậu ấy trở về mảnh đất đau lòng này cũng là vì mình sao? – Anna nghĩ thầm.
- Mày muốn trả thù thì trả thù nên tao này! Để cho Rain yên – Anna gằn giọng.
Jessica thẳng tay tát Anna thêm mấy cái nữa.
Bên ngoài đang yên tĩnh bỗng nhiên ồn ào hẳn.
- Con bạn mày đến rồi đấy – Jessica cười, giọng cười độc ác.
Ở bên ngoài Raindy đang đánh đám côn đồ gác cửa. Đó cũng chính là cái bọn hôm ở sông Hàn đã bị Ji Hoo đánh.
Không mất quá nhiều thời gian để làm bọn chúng không nhấc xác lên nổi.
- Rầm!!! – Raindy đạp tung cánh cửa nhà kho. Đôi mắt rực lửa giận dữ. Hai tay nắm chặt. Gương mặt hoàn mĩ đang đanh lại.
Raindy vừa bước vô đã thấy Jessica đang nắm đầu Anna, tay cầm lăm lăm con dao kề vào cổ Anna.
- Jessica – Raindy trừng mắt nhìn. Nhưng đôi mắt ngay lập tức chuyển sang Anna, ánh nhìn lo lắng.
- Anna cậu…
- Ừ, tớ nhớ lại hết rồi Rain à. Dù hôm nay có chuyện gì xảy ra với tớ, tớ cũng vẫn hạnh phúc vì trong đời tớ có cậu.
- Sẽ không xảy ra chuyện gì với cậu đâu. Tớ hứa đấy – Raindy nhìn Anna thật dịu dàng.
Nhưng ánh mắt ấy lập tức chuyển sang giận dữ khi Raindy nhìn Jessica.
- Mày nghĩ sẽ không có chuyện gì xảy ra sao? – Jessica nói, giọng đe dọa.
- Con khốn! Tao sẽ giết mày! – Raindy gằn giọng.
- Vậy thì thử xem!
Jessica vừa nói xong thì từ ngoài cửa 5 thằng côn đồ đi vào, mỗi thằng đều đang cầm một chiếc gậy đánh bóng chày. 5 thằng này không thuộc nhóm côn đồ ban nãy bị Raindy đánh.
- Mày thử đánh trả xem! – Jessica nói rồi giật ngược tóc Anna ra phía sau.
- Chết tiết – Raindy nhìn gương mặt đau đớn của Anna thì không còn giữ nổi bình tĩnh nữa.
- Được rồi! Tao ở đây. Tụi mày làm gì thì làm đi – Raindy.
Ngay lập tức 5 thằng côn đồ kia lao tới, dùng gậy bóng chày đánh Raindy không thương tiếc.
- Không! Rain! Đánh trả đi! Đừng lo cho tớ! – Anna gào lên và cô gắng vùng vẫy.
- Mày muốn chết à? – Jessica lại tát Anna.
- Để Anna yên – Dù đang bị đánh dập dụi Raindy vẫn quát lên khi thấy Jessica đánh Anna.
- Con chó! Chết tới nơi rồi còn tỏ vẻ anh hùng à? – Jessica cợt nhả.
- Bọn mày! Đánh mạnh hơn nữa cho tao!
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian